Ứng dụng y học Bromua

Các hợp chất bromua, đặc biệt là kali bromua, thường được sử dụng làm thuốc an thần vào đầu thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20. Việc sử dụng chúng trong các thuốc an thần và thuốc chữa đau đầu (như Bromo-Seltzer) ở Hoa Kỳ kéo dài đến năm 1975, khi bromua bị ngừng làm nguyên liệu do độc tính mãn tính.[4]

Việc sử dụng này đã cho từ "bromua" một nghĩa đen đồng nghĩa một sự sáo rỗng nhàm chán, một chút thông thái thông thường bị lạm dụng như một cụm từ dịu dàng, hoặc thuốc an thần bằng ngôn ngữ.[5]

Các ion bromide là thuốc chống động kinh, và muối bromua vẫn được sử dụng với mục đích như vậy, đặc biệt là trong thuốc thú y. Ion bromua được bài tiết qua thận. Thời gian bán rã của bromua trong cơ thể người (12 ngày) khá dài so với nhiều loại dược phẩm, làm cho đơn thuốc khó điều chỉnh (một liều mới có thể cần đến vài tháng để đạt đến cân bằng). Nồng độ ion bromua trong dịch não tủy chiếm khoảng 30% nồng độ trong máu, và chịu ảnh hưởng mạnh mẽ bởi sự hấp thụ clorua và sự trao đổi chất của cơ thể.[6]

Vì bromua vẫn được sử dụng trong ngành thú y (đặc biệt là để điều trị chứng động kinh ở chó) ở Hoa Kỳ, các phòng thí nghiệm chẩn đoán thú y có thể thường xuyên đánh giá mức độ bromua trong máu. Tuy nhiên, đây không phải là thử nghiệm thông thường trong y học ở người tại Hoa Kỳ, vì không có giấy phép sử dụng bromua được FDA chấp thuận và (như đã lưu ý) thuốc an thần không bán theo đơn. Mức bromua dùng điều trị được đo lường ở các nước châu Âu như Đức, nơi bromua vẫn được sử dụng điều trị chứng động kinh ở người.

Độc tính mãn tính từ bromua có thể dẫn đến chứng huyết khối, một hội chứng có nhiều triệu chứng thần kinh. Độc tính của bromua cũng có thể gây ra một loại bệnh sùi ở da.